Trước khi thầy Ấn và tôi có tình "sư môn" (thầy trò) thì đã có chút tình "hương đảng" (hàng xóm) - đó là ghép chữ Hán mà viết chơi như vậy ... Lúc đó tôi mới khoảng 10 tuổi chưa vào trung học thì thầy Ấn - chắc mới từ Huế vào Dalat - mướn phòng ở trọ cách nhà tôi một căn trong con hẻm mà sau này có tên là Tăng Văn Danh, sau lưng đường Võ Tánh. Tôi vẫn còn nhớ rõ thầy Ấn có khuôn mặt rất "bảnh trai" và dáng dấp điềm đạm; thấp thoáng bóng nghệ sĩ sau lưng một nhà giáo ... Cô Quyên vợ thầy Ấn người nhỏ nhắn, nhu mì, trông thầy và cô rất "đẹp đôi" và lúc đó tôi nhớ họ đã có một hoặc hai cậu Ấm cô Chiêu gì đó còn bế trên tay ...
Rồi cũng chỉ có vậy! Cuộc đời Dalat thì lúc nào cũng "chỉ có vậy", trôi qua bình thản như mưa phùn trên đất đỏ ... Ðến năm lớp 11, tức là lớp thi tú tài I, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy vị giáo sư dậy mình môn Việt Văn lại là thầy Ðặng Ngọc Ấn, ông "hàng xóm" ngày xưa (thầy Ấn không hề biết tôi là hàng xóm) và tôi rất thích vì chưa phải học hành gì đã được nghe thầy Ấn nói giọng Huế rất dễ nghe, giọng thầy hơi "trong" và nhẹ chứ không "đục" và nặng như các giọng Huế thường thấy ... Và quả nhiên, một nghệ sĩ dậy Việt Văn thì bao giờ cũng bay bướm, tự nhiên là vậy ... Thầy đọc thơ Nguyễn Khuyến, Tú Xương nghe rất êm tai ... Lúc đọc bài thơ "Hỏi Thăm Quan Tuần Mất Cướp" của Nguyễn Khuyến đến câu "cướp của đánh người quân tệ nhỉ" - thì chữ "tệ" thầy phát âm giọng Huế nghe rất ... "đạt" ...
Tôi còn nhớ 100% có lần thầy Ấn tự nhiên hỏi bâng quơ trong lớp: "Các anh biết mai mốt hòa bình thì tôi thích sẽ được làm gì không?" - rồi thầy tự trả lời luôn: "Tôi sẽ đi xe Honda từ Nam ra Bắc, đi đến đâu tự kiếm ăn tới đó, với thiên nhiên Việt Nam, chắc chắn mình không đói" ... Lúc đó tôi nghe vậy thì biết vậy chứ chưa đủ trưởng thành để hiểu cái ước mơ "đi từ Nam ra Bắc" nó "quyến rũ" như thế nào ... Tôi còn nghe chúng bạn nói rằng thầy biết đờn vĩ cầm (violin), tôi chưa được biết nhưng có lần nghe thầy Ấn đánh guitare và hát trong một đêm niên lễ ở Trần Hưng Ðạo, không còn nhớ bài hát gì nhưng có lẽ là một bài tình ca nào đó của TCS.
Sau này ở hải ngoại, nghe Bùi Việt Hùng (người học trò "cưng" nhất của tất cả các thầy cô THD) nói rằng hắn và thầy Ấn sống cùng "bang" ở Hoa Kỳ và vẫn thỉnh thoảng gặp nhau ... Tôi cho rằng BVH là kẻ may mắn - "tha hương ngộ cố tri" đã là thích thú mà hắn lại có cơ duyên được gặp nhiều thầy cô cũ, và nhất là vẫn được "cưng" như thời Dalat ...
Bây giờ bất chợt nghe tin thầy Ðặng Ngọc Ấn qua đời, tôi không khỏi có chút ngậm ngùi ... Xem video ngày tang lễ thấy các cháu nội, ngoại của thầy hát bài Edelweiss tiễn đưa thầy - một ca khúc trong cuốn phim bất hủ The Sound Of Music nói lên lòng yêu nước của người dân Áo phản kháng sự xâm chiếm của Hitler - tôi mới hiểu thấm thía giấc mơ "đi từ Nam ra Bắc" của thầy Ấn ở Dalat ngày nào ...
Small and white clean and bright
You look happy to meet me
Blossom of snow may you bloom and grow
Bloom and grow forever
Edelweiss, Edelweiss
Bless my homeland forever ...
"Trăm năm là ngắn một ngày dài ghê" (Tản Ðà) -- trăm năm đã đi qua mà một vài ngày Dalat thì lại có chút vấn vương hoài ...
Phạm Trọng Việt
(THĐ 65-72)
(xin các thày cô bấm vào các hình dưới đây để xem hình và các video clips về người thày kính yêu)
Thày Đặng Ngọc Ấn |